Đối phó với nỗi sợ
(Bản dịch được dịch bằng ChatGPT và chưa sửa)
Thật mỉa mai khi nỗi sợ thất bại lại chính là thứ đảm bảo bạn sẽ thất bại. Còn nếu bạn không sợ, bạn sẽ chẳng bao giờ phải đối mặt với thất bại. Giống như việc sợ bị giết lại khiến bạn dễ bị giết hơn. Trong khi đó, về mặt logic, lý do tồn tại của nỗi sợ là để giúp ta tránh xa nguy hiểm. Nỗi sợ có thể cứu mạng bạn. Nếu bị rượt đuổi mà không sợ gì cả, bạn sẽ không chạy. Nếu không sợ chết, bạn sẽ chẳng làm gì để bảo vệ bản thân.
Vậy hãy đem nỗi sợ thất bại trong việc thoát khỏi PMO ra mà thử thách nó một chút:
- Sợ thất bại có giúp tôi tránh được thất bại không?
- Nếu thất bại thật thì điều tệ nhất có thể xảy ra là gì?
- Xác suất thất bại là bao nhiêu?
-
Có lý do hợp lý nào để sợ thất bại không?
-
Sợ thất bại là vô lý hoàn toàn. Nó chẳng giúp tránh thất bại mà còn làm thất bại là điều chắc chắn.
- Giả sử tôi có lỡ tái nghiện, thì cũng không tệ hơn trước. Có thể tôi vẫn mắc kẹt, nhưng chẳng có tiến bộ nào bị phá hủy cả. Đó chỉ là một khúc cua, không phải là ngõ cụt.
- Xác suất thất bại là 0%. Nghĩ kỹ mà xem — phương pháp này đã giúp hàng triệu người thoát ra một cách nhẹ nhàng. Miễn là tôi không có sợ hãi, không nghi ngờ, không cảm giác hy sinh gì cả thì tôi sẽ không thể thất bại. Vì cuối cùng, người duy nhất có thể bắt tôi xem porn là chính tôi, và tôi sẽ chẳng đời nào làm vậy với bản thân — vì nó chỉ làm tôi tổn thương.
- Không có một lý do hợp lý nào để sợ thất bại cả.
Thế nhưng vẫn có người nhìn vào subreddit rồi bảo: “Người ta thất bại đầy ra đó, sao tôi không thất bại được?” Và đó chính là cái tôi gọi là Vòng lặp Thất bại. Một người trượt ngã vì không làm đúng cách, rồi người khác thấy thế lại bắt đầu nghi ngờ và sợ sệt, rồi chính họ lại vấp ngã. Họ đăng lên subreddit, người khác thấy lại càng sợ hơn... Cứ thế nối tiếp. Dần dần, người ta tin rằng việc này khó, và chính niềm tin đó khiến nó trở nên khó thật.
Vậy nên, nếu bạn thất bại, không phải là do cuốn sách hay phương pháp sai. Phương pháp này như đá tảng vững chắc. Bạn thất bại vì bạn không làm đúng phương pháp. Hàng ngàn người đã thoát khỏi PMO là minh chứng. Hàng triệu người nghiện các loại khác cũng đã thoát ra — là minh chứng.
Nhiều người bị ám ảnh bởi “chuỗi ngày NoFap”. Họ nghĩ rằng tự do là một quá trình dài, thay vì là một hành động, một khoảnh khắc duy nhất. Và đó là sai lầm chí mạng. Vì thật ra, không có gì dễ hơn việc dừng xem porn. Việc đó có khó hơn tự siết cổ mình không? Chắc chắn là không. Trừ khi tôi tin nó có ích, còn không thì làm gì cần đến ý chí để tránh một hành vi ngu xuẩn như vậy? Cũng giống như tôi chẳng cần tí ý chí nào để không tiêm heroin vào người, PMO cũng thế.
Sợ thất bại chính là nghi ngờ rằng việc này khó, là tự nghĩ mình sẽ thua. Nhưng đó là dối mình. Tự cho rằng nó khó chỉ khiến nó trở nên khó thật.
Nhiều người sợ cảm giác “thiếu thuốc” hay thời kỳ “cai nghiện”, trong khi thực tế, những thứ đó không tồn tại. Bạn chỉ cảm thấy khó chịu nếu bạn có nỗi sợ, và bạn chỉ có sợ khi bạn bị tẩy não rằng có gì đó đáng để sợ. Nhưng thật ra chẳng có gì đáng sợ cả. Sợ mấy cái cảm giác đó chẳng khác nào sợ rồng từ trên trời rơi xuống giết bạn. Và trớ trêu thay, chính việc sợ như vậy mới khiến điều đó “xảy ra”.
90% cảm giác “thiếu” chỉ nằm trong đầu, 10% còn lại hầu như không đáng kể. Nó chẳng đau đớn gì cả. Chỉ là cảm giác trống rỗng, hơi giống đói. Tại sao nó lại “đau”? Không phải vì thể chất, mà vì tinh thần. Đó là lúc con tiểu quỷ rên rỉ (rất nhỏ), rồi con đại quỷ trong đầu bạn trỗi dậy — một cuộc giằng co bắt đầu: Mình có muốn không? Không muốn? Chính sự giằng co đó khiến bạn mệt mỏi. Nhưng điều tuyệt vời là: khi bạn không còn bị tẩy não nữa, không còn sợ gì nữa, thì cảm giác đó biến mất. Mà nếu có hiện lên, nó chỉ nhắc bạn nhớ rằng: “Mình đã thoát rồi.”
Rồi có người viện dẫn quá khứ: “Tôi từng tái nghiện, biết đâu lần nữa tôi cũng yếu lòng?” Suy nghĩ này sai. Việc bạn từng tái nghiện là bằng chứng bạn sẽ không tái nghiện nữa — vì bạn đã học được bài học. Bạn từng bị lừa bởi con quỷ porn, nhưng giờ bạn đã thấy rõ bộ mặt thật của nó. Nếu bạn thấy mình đang làm gì đó sai, hãy sửa. Còn nếu bạn chỉ cảm thấy “hơi sai” mà không biết sai ở đâu, hãy nhớ: bạn chỉ thất bại khi có sợ hãi. Muốn nhìn lại quá khứ, hãy nhìn những lần bạn không xem. Một giờ, một ngày, một tuần, một tháng... Bằng chứng rằng bạn hoàn toàn có thể tự do mãi mãi.
Một số người sợ “yếu tố kích thích”: ở một mình, thấy người hấp dẫn trên TV... Nhưng thực ra, đó là dịp để vui. Chúng nhắc bạn nhớ: ngày xưa mình khổ thế nào, và giờ mình đã khác. Hãy thay đổi ý nghĩa của “kích thích” — chúng không còn là mối đe dọa mà là biểu tượng của sự chuyển mình. Nếu có cảm xúc tiêu cực trỗi dậy, đừng đổ lỗi cho việc bỏ porn, mà hãy trách việc dùng porn đã từng khiến bạn đau khổ ra sao. Rồi hãy nhắc mình: Mình đã thoát rồi. Khi làm vậy, con tiểu quỷ sẽ không còn quyền hành gì nữa.
Còn nỗi sợ thành công thì sao? Nó chỉ xuất hiện khi bạn lầm tưởng rằng mình đang “đánh đổi” thứ gì đó — rằng bạn sẽ phải chịu thiệt thòi, khó chịu. Nhưng sự thật là: bạn không đang từ bỏ một người bạn, mà đang dứt khỏi kẻ thù nguy hiểm nhất đời mình. Tự do và thành công là bạn của bạn. Bạn có thể ăn mừng sự ra đi của một con quỷ (nghiện porn) suốt cả đời, và đón chào người bạn mới (tự do) cũng suốt cả đời.
Người ta chỉ sợ thành công khi họ tin rằng họ đang mất đi điều gì đó. Nhưng thử hỏi, bạn đang “mất” cái gì? “Khoái cảm” khi xem porn à? Nó chỉ là ảo giác — cảm giác nhẹ nhõm vì thoát khỏi chính sự khó chịu mà porn tạo ra ngay từ đầu. Nó không giúp bạn thư giãn, không giúp bạn tập trung. Nó chỉ khiến bạn buồn chán và căng thẳng hơn mà thôi.