Chương 19: Jekyll và Hyde - Một pha tự bịp
Ảo tưởng này thường được rao giảng bởi những người nghiện đang chật vật dừng xem porn chỉ bằng ý chí, họ thực hiện những màn nhào lộn tinh thần và bắt đầu lối sống "Jekyll và Hyde": "Tôi là người hai mặt, porn là mặt tối, còn sự lãng mạn đời thực thuộc về mặt còn lại." Thật không còn gì sai lầm hơn — máng trượt nước porn, DeltaFosB và những thay đổi thần kinh sẽ lấn át sự lãng mạn ngoài đời thực, khiến câu chuyện lãng mạn trong đời thực của bạn trở nên mờ nhạt đi. Rồi Hyde cũng sẽ chiếm lấy quyền kiểm soát Jekyll thôi.
Nếu bạn dùng porn, bạn đang tự biến mình thành một voyeur (người thích nhìn trộm người khác khỏa thân hoặc quan hệ tình dục), hoặc đòi hỏi phải có tùy chọn nhấp vào một thứ gì đó khêu gợi hơn khi mức dopamine giảm xuống dù chỉ một chút. Hoặc, là việc liên tục tìm kiếm chính xác cảnh quay phù hợp để tối ưu hóa trải nghiệm. Thêm vào đó, bạn có thể đang thủ dâm trong tư thế khom lưng hoặc xem điện thoại trên giường vào mỗi đêm, cuối cùng khao khát những tín hiệu đó hơn là những kích thích ngoài đời thực. Tình dục đi ngược lại gần như mọi khía cạnh của hậu cung ảo, và tình dục thật chẳng thể sánh bằng. Những ký ức được tạo ra khi bạn còn trẻ rất mạnh mẽ và lâu dài, vì vậy việc phá vỡ những máng trượt nước porn đó (rồi rewire - nối dây lại) và tạo ra những dây thần kinh mới sẽ mất nhiều thời gian hơn. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là dừng xem porn sẽ khó hơn.
Mỗi lần trượt trên 'máng trượt nước porn' là mỗi lần khiến nó được bôi trơn, giữ cho các dây thần kinh luôn tươi mới và sẵn sàng hoạt động. Khi đi qua quán bánh mì patê, hương thơm và sự nóng hổi của nó sẽ khiến bạn phải xùy tiền ra cho cô bán hàng thôi. Tương tự, các "máng trượt nước" porn trong não bạn luôn sẵn sàng, và porn luôn chạy 24/7. Mọi tín hiệu hay yếu tố kích thích đều bật đèn xanh cho mạch tưởng thưởng, hứa hẹn "tình dục" - nhưng thực chất đó không phải tình dục. Tuy nhiên, tế bào thần kinh sẽ củng cố liên kết này với kích thích tình dục bằng cách "mọc thêm nhánh mới" để kết nối thêm bền chặt. Bạn càng xem porn, các kết nối thần kinh càng vững mạnh. Rốt cuộc, bạn có thể sẽ phải trở thành voyeur, phải chọn những "tài liệu" ngày càng "nặng đô" và "mới mẻ", phải cần porn để dỗ giấc, hoặc phải tìm kiếm cái kết hoàn hảo để xả hơi.
Cũng như bất kỳ chất gây nghiện nào — dù là nghiện thuốc hay nghiện về mặt hành vi — cơ thể sẽ dần dần chai lì, và “liều thuốc” đó không còn đủ sức để làm dịu cơn thèm nữa. Vừa khi lần xem porn kết thúc, người nghiện đã muốn xem tiếp, và chẳng mấy chốc, cơn đói dai dẳng vẫn không được thỏa mãn. Những clip mới với mức độ sốc ngày càng cao là một bước "leo thang" tự nhiên để người nghiện "vét" thêm chút dopamine. Dù vậy, người nghiện vẫn bị giới hạn bởi:
Tiền bạc: Có ai ở đây có điều kiện đăng kí Porn mất tiền không?
Sức khỏe: Cơ thể chỉ chịu được tới giới hạn, dù là "dopamine" dâng trào hay cực khoái. Chưa kể, cực khoái còn kích hoạt cơ chế tiết hóa chất để làm dịu cơn "dopamine" lại. Đó là quy luật của cơ thể, không thể khác được.
Một khi con tiểu quỷ rời khỏi cơ thể bạn, cảm giác bất an khủng khiếp sẽ chấm dứt. Sự tự tin và lòng tự trọng được sống lại, có được sự đảm bảo để kiểm soát cuộc sống của bạn và sử dụng nó như một bàn đạp để giải quyết các vấn đề khác. Đây là một trong nhiều lợi thế tuyệt vời của việc thoát khỏi bất kỳ chứng nghiện nào.
Ảo tưởng "Jekyll và Hyde" là một trong nhiều thủ đoạn mà con tiểu quỷ bày ra. Những "chiêu trò" này khiến việc dừng xem porn thêm phần gian nan - vì sự thèm khát porn không thể lấp đầy - khiến nhiều người nghiện tìm đến thuốc lá, rượu, hay thậm chí ma túy nặng để khỏa lấp khoảng trống mà porn để lại.
Con người vốn là loài thích phán xét, cả bản thân lẫn người khác. Bạn có thật sự muốn xem porn cùng người yêu, rồi cả hai chúng ta lại đem nhau ra so sánh với diễn viên? Bạn có muốn có Brad Pitt trong phòng ngủ, ngay cả khi anh ta chỉ là tấm poster? Chẳng ai ngoài đời thật có thể sánh với hậu cung, nơi mọi trải nghiệm đều do chuyên gia biên kịch, đạo diễn và diễn 24/7.