Chương 18: Liệu tôi có bỏ lỡ niềm vui?
Hoàn toàn không! Một khi con tiểu quỷ porn bị tiêu diệt hoàn toàn thì cơ thể bạn không còn thèm khát dopamine, và máng trượt nước porn trong não bộ dần phai mờ vì thiếu "chất bôi trơn", mọi dấu vết "tẩy não" còn sót lại cũng sẽ tan biến. Bạn không chỉ khỏe mạnh hơn về thể chất và tinh thần để ứng phó với những căng thẳng, áp lực cuộc sống, mà còn cảm nhận sâu sắc những khoảnh khắc tươi đẹp của đời thường.
Mối nguy hiểm tiềm ẩn duy nhất là ảnh hưởng từ những người vẫn còn xem tình dục là chốn nương tựa tinh thần và nguồn vui thú. "Đứng núi này trông núi nọ" vốn đã quen thuộc trong nhiều mặt của cuộc sống — và cũng dễ hiểu thôi. Nhưng tại sao, trong trường hợp của porn - với vô vàn tác hại so với những "ưu điểm" hão huyền - người đã dừng xem porn lại nảy sinh tâm lý ghen tị với những ai vẫn xem tình dục và porn là chỗ dựa tinh thần?
Với tất cả sự tẩy não từ thời thơ ấu, việc chúng ta rơi vào cái bẫy là điều khá dễ hiểu. Vậy mà tại sao, sau khi đã nhận ra porn chỉ là một 'trò hề' vô nghĩa, và đã dừng xem porn thành công, chúng ta vẫn cứ đâm đầu rơi lại vào đúng cái bẫy ấy? Đó là ảnh hưởng của sự tẩy não từ xã hội, đánh đồng porn với tình dục, và coi nó hoàn toàn bình thường. Người đã dừng xem porn cảm thấy đau. Những cảm giác trống rỗng, bất an của việc họ còn độc thân (Độc thân làm gì mà nên tội?) gây ra cảm giác lo lắng, và đẩy họ trượt xuống máng trượt nước. Điều này ảo thật đấy, đặc biệt là khi chúng ta ngẫm đến một thực tế này: không chỉ mọi người không xem porn trên thế giới đều hạnh phúc vì mình không dùng, mà mọi người nghiện trên thế giới, ngay cả với tâm trí méo mó, nghiện ngập, bị tẩy não đang chịu đựng ảo tưởng về sự tận hưởng hoặc thư giãn, đều ước mình không bị nghiện. Vậy, tại sao một số người đã dừng xem porn lại cảm thấy ghen tị?
Lý do đầu tiên là câu "chỉ xem một lần thôi". Chẳng có cái "một lần" nào ở đây cả. Hãy ngừng nhìn nhận từng dịp riêng lẻ và bắt đầu nhìn nhận nó từ quan điểm của người nghiện porn. Bạn có thể đang ghen tị với họ, nhưng họ không chấp nhận nổi bản thân họ và phải ghen tị với bạn. Ước gì bạn có thể bằng cách nào đó quan sát một cách khách quan một người nghiện khác quay tay, vì điều đó có thể là động lực mạnh mẽ nhất để giúp bạn thoát khỏi cơn nghiện quái ác này. Hãy nhìn xem họ mở nhanh bao nhiêu tab và cửa sổ trình duyệt? Tua nhanh đến những đoạn "quan trọng", nhanh chóng cảm thấy chán các clip và chạy qua hàng loạt thể loại gây ra sự mới lạ, gây sốc, kích thích lo lắng, v.v. Hãy đặc biệt chú ý rằng hành động dường như diễn ra tự động. Hãy nhớ rằng — họ không tận hưởng nó, chỉ đơn giản là họ chẳng thể tận hưởng nổi bản thân cuộc sống của mình nếu thiếu porn. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy với ý chí rệu rã, năng lượng cạn kiệt, và đôi mắt lờ đờ, họ sẽ lại phải “tự bóp nghẹt” bản thân mình ngay khi vừa cảm thấy căng thẳng hay áp lực nhen nhóm. Họ đang tự đày đọa mình trong một cuộc đời nhơ nhuốc, tinh thần suy kiệt, sự tự tin tan vỡ - một cuộc đời tự hủy hoại với những bóng ma ám ảnh tâm trí. Là vì điều gì? Ảo tưởng rằng bạn đang nhận được những gì bạn 'xứng đáng' và cái gọi là khoái lạc chết tiệt đấy à?
Lý do thứ hai khiến một số người đã thoát nghiện vẫn còn cảm giác thèm là vì trong mắt họ, người nghiện dường như đang “làm gì đó” – như tự thỏa mãn – còn mình thì “không làm gì cả”, nên họ cảm thấy như thể mình đang bị thiệt thòi. Hãy làm rõ trong tâm trí bạn, không phải người không xem porn mắc cái cảm giác thiếu thốn, mà chính người nghiện đáng thương mới là người đang cảm thấy "thiếu":
- Sức khỏe
- Năng lượng
- Sự tự tin
- Sự thanh thản trong tâm trí
- Lòng can đảm
- Sự yên bình
- Sự tự do
- Lòng tự trọng
Hãy từ bỏ thói quen ghen tị với người nghiện porn và bắt đầu nhìn nhận họ như những sinh vật khốn khổ, thảm hại, cái bản chất thật sự của một người nghiện. Bản thân tôi đã từng là một trong những thằng thảm hại đấy. Đó là lý do tại sao bạn đang đọc cuốn sách này, chứ không phải là những người không thể đối mặt với sự thật tàn khốc và tiếp tục tự lừa dối bản thân.
Bạn sẽ không ghen tị với một người nghiện heroin, và giống như mọi chứng nghiện ma túy khác, chứng nghiện của bạn sẽ không bao giờ trở nên tốt hơn. Nó sẽ chỉ càng trở nên tệ hơn theo cấp số nhân — nếu bạn không tận hưởng việc là người nghiện ngày hôm nay, bạn sẽ càng ít tận hưởng nó hơn vào ngày mai. Đừng ghen tị với những người nghiện khác, hãy thương hại họ. Họ cần sự thương hại của bạn.